Thứ Hai, tháng 11 01, 2010

Hạnh phúc bên tách trà.



Trước khi tôi đặt bút xuống, tôi không biết phải bắt nguồn từ đâu; để diễn tả một cái gì và suy nghĩ ra sao. Rồi cứ do dự, nên tôi buông thư theo dõi hơi thở vào, và ý thức sáng tỏ là tôi đang thở vào, thở ra ý thức tôi đang thở ra. Tôi nhận diện các cảm thọ sinh khởi, hay nói cách khác, là một tiến trình diễn biến Tâm- Sinh lý của một cá thể.
Thật vậy, trong khi nhận diện đơn thuần các cảm thọ của tự  thân, tôi mới thấy được sự thay đổi vô thường hay biến thiên của những dòng cảm xúc đi ngang qua ý thức nội tại “bây giờ và ở đây”, để nuôi lớn được sự sống mầu nhiệm của cuộc đời trao tặng. Tôi đã để mất quá nhiều thì giờ trong sự tìm tòi sách vở, văn cú cho nhiều mà chẳng áp dụng được gì cả. Khi tiếp xúc được với sự sống, thì những cái đẹp, cái hay bắt đầu biểu hiện. Mỗi khi hai tay tiếp xúc được với ly trà, tôi chỉ cần nhận diện rõ và đưa năng lượng chánh niệm vào, thì ly trà không là ly trà nữa mà nó là tất cả. Tại vì, sự sống đã có mặt ở hiện tại, mà tôi đã thất niệm hay ngủ quên trong sự tìm tòi và học hỏi, để rồi không mang lại giá trị thiết thực cho tự thân.
     Khi trở về với hiện tại, nó làm thay đổi cuộc đời của tôi, bởi có cái nhìn tuệ giác trong giây phút mầu nhiệm hiện tiền. Tôi trân quý từng giây, từng phút; vì tôi đã bỏ phí quá nhiều thì giờ vào lý luận, trách móc, buồn phiền và ghen tị. Và tôi đã hóa thành một con tằm, một con nhộng chỉ có chức năng làm ra tơ để quấn lấy mình vào trong khuôn khổ và bế tắc.
Chính vì vậy, tôi đã  được các sư anh soi sáng, và nhờ năng lượng chánh niệm đã giúp tôi thoát ra khỏi bóng tối của vô minh, thèm khát. Vì vậy, tôi mới có cơ hội tìm lại chính mình; để đi tới  người anh, người em, người chị được nối kết bằng hơi thở, và hóa giải những thành trì kiên cố của giận hờn và cố chấp. Những kiến thức, chữ nghĩa nó làm ngưng trệ cái hiểu biết trong sáng vốn có trong tôi. Chính vì thế, trong đời sống tôi thiếu sự truyền thông với những người xung quanh, và không tiếp xúc được sự sống. Thực ra, tôi chỉ cần đưa tay ra, biết đưa tay ra, nâng tách trà lên uống, thì biết mình đang uống, là đầy đủ hạnh phúc lắm rồi, đâu cần tìm kiếm gì nữa. Thế mà tôi lại có gắng để đi tìm hạnh phúc trong sách vở, chữ nghĩa.
Trong khi viết bài này, tôi có rất nhiều hạnh phúc; bởi đây là điều kiện có mặt nơi tự thân, chỉ cần nhìn vào sự sống của giây phút hiện tại, là đã nói lên tất cả sự mầu nhiệm mà cuộc đời đã trao tặng. Tôi đâu cần chạy đi tìm kiếm ở đâu cho xa xôi và miệt mõi, chỉ cần nhận diện rõ những gì đang xảy ra trong hiện tại thôi là hạnh phút sẽ có mặt.

Thích Nguyên An

0 comments:

Đăng nhận xét